Không phải anh nói không thích em liền nhất định phải làm." Chu Độ siết chặt tay lại thành quyền. Hạ Nghiêu vậy mà lại nói thêm: "Em không cần tiền của anh, em cũng sẽ không từ chức, nếu như anh không thích, anh có thể không cần đến đón em tan làm nữa." Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy. Đề Cử. Đọc Truyện (1) 9 /10 trên tổng số 1 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: Giang Tâm Tiểu Chu. Hạ Nghiêu vội vàng hoảng sợ đẩy Chu Độ ra, "Em," cậu cúi đầu không dám nhìn gương mặt Chu Độ: "Em có chút chuyện, bây giờ phải đi vào trong thành phố một chuyến, anh về trường học trước đi, em về rồi sẽ liên lạc lại với anh.". Trên mặt Chu Độ vẫn còn mang theo chút bi thương, hắn nghi hoặc nhìn Hạ Nghiêu. cash. Vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấyTác giả Giang Tâm Tiểu Chu Editor QT + GG + Cá Ngừ Tình trạng bản gốc Hoàn67 chương Tình trạng bản edit Hoàn nhưng chưa beta orzSống lại trở về thời trung học, gặp lại người mình từng thầm mến, Hạ Nghiêu lựa chọn cho mình một con đường hoàn toàn ngược như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý buông tay để anh tự mà, hình như sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của bản câu chuyện vô trách nhiệmTrước khi sống lại ——Hạ Nghiêu Tớ thích Độ Cậu nói gì?Sau khi sống lại ——Chu Độ Anh thích Nghiêu Tớ chỉ coi cậu là bạn Độ… [Nhưng mà trong cuốn nhật ký của em rõ ràng không phải viết như này!]Câu chuyện còn có một cái tên khác “Một cuốn nhật kí tỏ tình dẫn tới tình yêu”.Hướng dẫn sử dụng1. Trọng sinh ~HE công thụ – kun đều đủ 18 tuổi2. Tình tiết đều là yy, xin đừng quá nghiêm túc3. CP Chu Độ công X Hạ Nghiêu thụ4. Weibo của tác giả —— 江心小舟 jxxz5. Có không thích cũng xin vui lòng không công kích tác giả, xin cảm ơn ~Tag nội dung Trọng sinh Tình hữu độc chung Đô thị tình duyênDiễn viên Hạ Nghiêu, Chu Độ Phối hợp diễn Ngoài ra Trọng sinh, máu chó, thoải mái, HE~Nhận xét tác phẩmTai nạn giao thông khiến cho Hạ Nghiêu một lần nữa trở về thời trung học năm đó, rốt cuộc cũng có được cơ hội bù đắp lại tiếc nuối. Những sai lầm đã phạm phải có thể được sửa lại. Cho nên khi Hạ Nghiêu lần nữa gặp lại người mình từng thầm mến Chu Độ, cậu quyết định lựa chọn một con đường hoàn toàn ngược lại. Nếu như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý để anh được tự do. Thế nhưng, hình như sự tình lại phát triển ngoài dự liệu của Hạ Nghiêu. Văn phong điêu luyện, tình tiết phong phú, nhân vật miêu tả sống động. Tình tiết vừa máu chó vừa nuôi chó =, vừa ngược đến tâm can run rẩy vừa ngọt đến chết đi sống lại. Tiểu Hạ Nghiêu sống lại suy nghĩ rất nhiều, cùng với những lời tâm tình không đủ thẳng thắng mà dẫn đến nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm. Cũng may hiểu lầm được giải quyết trong thời gian ngắn, hai người tạm thời xa nhau, cũng là cho tương lai sau này càng thêm ngọt ngào lăn LụcC1C2C3C4C5C6C7C8C9C10C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20C21C22C23C24C25C26C27C28C29C30C31C32C33C34C35C36C37C38C39C40C41C42C43C44C45C46C47C48C49C50C51C52C53C54C55C56C57C58C59C60C61C62C63C64C65C66C67TOÀN VĂN HOÀN Tác giả Giang Tâm Tiểu Chu Editor QT + GG + Cá Ngừ Tình trạng bản gốc Hoàn67 chương Tình trạng bản edit Hoàn nhưng chưa beta orz *Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả Đây là một câu chuyện tình yêu ngốc bạch máu chó thoải mái ngọt ngào, không thích đừng click vào! Đừng click! Văn án C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10 C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20 C21C22C23C24C25C26C27C28C29C30 C31C32C33C34C35C36C37C38C39C40 C41C42C43C44C45C46C47C48C49C50 C51C52C53C54C55C56C57C58C59C60 C61C62C63C64C65C66C67 Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Chu Độ lại trở nên bình tĩnh. Thừa dịp điện thoại còn chưa gọi thông, hắn vội vàng tắt điện thoại lại xuống giường, hai tay Chu Độ kê ở sau đây hắn nghĩ mãi không ra tại sao Hạ Nghiêu lại nói lời chia tay với hắn, người nọ nói là vì tiền. Lòng Chu Độ tuy không tin, thế nhưng lại bị Hạ Nghiêu kích thích đến mức ở lại thành phố B, nỗ lực kiếm tiền. Bây giờ hắn lại hiểu được rồi, có lẽ trước đây lý do của Hạ Nghiêu vốn chẳng phải là vì căn nhà Độ nghiêng người, nhìn chằm chằm ánh trắng ngoài cửa sổ. Hoặc là, vết sẹo của mẹ Hạ mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc hắn và Hạ Nghiêu chia tối mẹ Hạ sau khi dỗ Hạ Dương Dương ngủ, gõ gõ cửa phòng của Hạ Nghiêu đang ở trước máy tính làm việc, nghe thấy động tĩnh liền tháo mắt kính xuống, mở cửa.“Con đang bận hả?” Mẹ Hạ nhìn thấy cậu mở máy tính, liền hỏi một Nghiêu lắc đầu, bước ra ngoài, “Sao vậy ạ?” Cậu nghi hoặc Hạ thở dài, bước đến ghế sofa ở ngoài phòng khách, Hạ Nghiêu cũng đi theo bà.“Con qua đây ngồi đi, mẹ muốn nói chuyện với con.”Hạ Nghiêu cho rằng mẹ mình lại muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, khẽ cau mày, thế nhưng vẫn nghe lời mẹ mình ngồi xuống bên cạnh Hạ nhìn gò má con trai mình, mấp máy môi hỏi “Nghiêu Nghiêu, con có trách mẹ không?”Hạ Nghiêu trầm mặc một lát, không biết mẹ mình nói trách là chỉ việc gì, cậu mím môi lắc Hạ khẽ lau khóe mắt, Hạ Nghiêu nhìn thấy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vỗ vỗ tay bà “Mẹ, con thật sự không có trách mẹ.”Nghe thấy Hạ Nghiêu nói vậy, vành mắt lập tức lại đỏ lên.“Bản thân mẹ cả cuộc đời này đã nhìn nhầm người, cho nên mẹ luôn hi vọng con có thể có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.” Bà lại đưa tay lau khóe mắt “Thế nhưng mà hai người đàn ông làm sao có thể xây dựng nên một gia đình chứ? Các con lại không thể kết hôn, vạn nhất con bị nó lừa thì phải làm sao. Bản thân mẹ cũng từng bị lừa, cho nên…”“Mẹ.” Đèn phòng khách chiếu lên đỉnh đầu Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, để mẹ Hạ không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt “Mẹ đừng nói nữa, con đều hiểu hết.”Mẹ Hạ trở tay nắm chặt lấy tay Hạ Nghiêu, “Nghiêu Nghiêu, bây giờ mẹ nghĩ thông rồi. Chú Phùng của con nói rất đúng, con người cả đời này ai cũng chẳng thể đảm bảo liên tục được thuận lợi viên mãn, ai cũng không thể nhìn thấy được tương lai rốt cuộc có hình dạng ra sao. Mẹ không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con, không nên ỷ vào cái danh mẹ mà ép bức con. Năm đó là mẹ làm sai rồi, con có thể tha thứ cho mẹ không?”“Mẹ,” Hạ Nghiêu khó khắn mấp máy môi, chậm rãi mở miệng nói “Đây đều là những việc qua rồi, chúng ta không nói đến nữa có được không?”Mẹ Hạ trầm mặc một lát, hỏi tiếp “Vậy con có còn muốn ở bên Chu Độ không?”Hạ Nghiêu trợn to hai mắt, âm thanh cậu nghẹn ngào khó chịu, thở dài, nói “Mẹ, tất cả mọi chuyện, không phải con muốn nó như thế nào là nó có thể như thế ấy.”Mẹ Hạ nhìn gương mặt trắng bệch của con trai cùng với bờ vai gầy yếu, trong lòng không khỏi sinh ra một tia đau lòng.“Sau này mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa, con muốn kết hôn thì kết hôn, con không muốn kết hôn mẹ cũng không ép con, con nếu vẫn còn thích Chu Độ, vậy thì đi tìm nó đi.” Bà nói những lời này liền buông tay Hạ Nghiêu ra, đứng lên, chậm rãi trở về phòng Nghiêu vẫn duy trì trạng thái này, qua một lúc lâu, cậu mới đứng lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế đưa cánh tay che lên mắt mình, cảm thấy có chút bi sớm hôm sau, tâm trạng Chu Đồng vô cùng tốt đang phun nước cho chậu cảnh trên bàn làm việc của mình. Đột nhiên điện thoại vang lên, Chu Độ vội vàng đặt bình xịt xuống, cầm lấy ống nghe điện thoại bàn trên bàn làm việc.“Chu Đồng.”“Có, Chu tổng, xin ngài cứ phân phó.”“Buổi tối giúp tôi đặt nhà hàng.”Chu Đồng lên tiếng đáp lại, người ở đầu bên kia còn bổ sung thêm một câu “Bầu không khí phải lãng mạng một chút, hiểu không?”Chu Đồng cong khóe môi, nhanh chóng trả lời “Hiểu rồi ông chủ, ngài cứ yên tâm.”Sau khi Chu Độ cúp điện thoại, đơ người nhìn chằm chằm cái điện thoại. Sau đó hắn mở weixin ra, đăng tấm hình hôm qua đi thủy cung lên vòng bạn bè, còn ghi thêm dòng caption ——-Một ngày vui đó hắn tắt điện thoại đi, lật tài liệu ở trên thứ hai Hạ Nghiêu nhận được điện thoại từ giáo viên hướng dẫn của mình, vì vậy liền đi đến trường trưa còn bị giáo viên hướng dẫn giữ lại ăn bữa cơm, hơn ba giờ chiều, cậu mới ôm một chồng tài liệu trở về nhưng cậu về nhà chưa được bao lâu, điện thoại lại reo người gọi hiển thị trên màn hình là Chu Đồng, Hạ Nghiêu cho rằng chắc tài liệu lần trước mình dịch có trục trặc, vội vàng nghe điện thoại.“Là thầy Hạ sao?” Giọng nói trong trẻo giàu kinh nghiệm của Chu Động xuyên qua điện thoại truyền Nghiêu “Vâng” một tiếng, còn chưa mở miệng hỏi chuyện gì, Chu Đồng lại hỏi “Tối nay thầy có thời gian không?”Hạ Nghiêu lấy làm lạ, do dự hỏi “Có chuyện gì sao?”Thư ký Chu khẽ cười vội vàng giải thích “Thầy Hạ thầy đừng hiểu lầm, là như thế này. Tiền công cho tài liệu lần trước thầy dịch chúng tôi vẫn chưa đưa cho thầy, chúng tôi đã kiểm tra tài liệu đó rồi, không có vấn đề gì, không biết tôi này thầy có tiện đến ký tên không?”“Bây giờ tôi đang có thời gian, không thì giờ tôi chạy qua luôn.”Chu Đồng ngừng một chút mở miệng nói “Thầy Hạ thật ngại quá, bây giờ tôi không có ở công ty, mà hai ngày nữa tôi phải đi công tác rồi, tối nay mượn một chút thời gian của thầy có được không?”Hạ Nghiêu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói “Vậy được rồi, không biết tối nay gặp mặt ở đâu?”Chu Đồng nói xong tên nhà hàng, rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại của Hạ Nghiêu, cô vội vàng gửi một tin nhắn qua máy tính cho Chu Độ.“Ông chủ, hẹn xong rồi.”Chu Độ vốn đang vô cùng buổi chán lật cuốn tiểu sử các nhân vật, thấy hình đại diện của Chu Đồng lóe lên, vội vàng bấm khi nhìn thấy tin nhắn, khóe môi hắn cong lên.“Được rồi, làm không tồi, tôi về nhà trước đây, cô làm việc chăm chỉ vào, tháng sau tăng lương.”“Cảm ơn ông chủ!” Mặt Chu Đồng tươi cười gõ vài khi Chu Độ về đến nhà, tắm trước cái đã. Sau đó hắn đứng trước tủ đồ suy nghĩ hồi lâu, mới chọn một cái áo sơmi xám tro. Lúc mở ngăn kéo ra chọn cà vạt, Chu Độ nhìn chằm chằm chiếc cà vạt mà Hạ Nghiêu tặng hắn, đờ người, sau đó cầm lấy chiếc cà vạt hắn thu dọn xong xuôi chuẩn bị bước ra cửa, con chó ngốc nhà hắn đang lưu luyến không rời nằm trong ổ nó nhìn Chu Độ bước qua sờ sờ đầu nó, sau đó đổ một chút thức cho chó vào bát, bưng đến trước mặt nó “Tối nay dẫn mẹ mày về chăm sóc mày, thế nào?”Con chó lông vàng đưa một cẳng ra muốn để lên chân hắn, muốn nhào lên người hắn. Chu Độ đẩy nó ra, đứng lên chỉnh lại cà vạt.“Con chó ngốc.” Hắn trừng con chó lông vàng một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa bước ra chó lông vàng vội đi theo, lại bị Chu Độ vô tình nhốt lại ở sau cửa. Nó cào cái cửa nghẹn ngào kêu vài tiếng, sau đó xoay thân về Độ lúc lái xe cả người đều hưng phấn, hắn xuyên qua kính xe nhìn thấy khóe môi cong lên của bản thân, vội vàng hắng hắng cổ họng, đè khóe môi đến nhà hàng, Chu Độ lên tiếng chào hỏi với nhân viên phục vụ, sau đó bước lên gian phòng trên Nghiêu sau khi bước vào nhà hàng, liền có người đi đến trước mặt cậu, lễ phép hỏi “Xin hỏi ngài có phải là ngài Hạ không?”Hạ Nghiêu gật nọ khom lưng làm một tư thế mời với Hạ Nghiêu, sau đó dẫn cậu lên Hạ Nghiêu đẩy cửa gian phòng, mới nhận ra người đang ngồi bên trong là Chu Độ. Cậu lập tức có chút căng thẳng, siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi bước Độ quét mắt nhìn cậu, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi mở miệng nói “Ngồi đi.”Hạ Nghiêu do dự một chút, Chu Độ thấy dáng vẻ này của cậu, hắng hắng giọng nói “Chu Đồng nói tối nay bạn trai cô ấy muốn dẫn cô ấy đi gặp trưởng bối, cho nên anh để cô ấy về trước rồi.”Hạ Nghiêu câu nệ gật đầu, cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mặt Chu Độ. Chu Độ đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, khom lưng rót cho cậu một ly Nghiêu thấy Chu Độ đột nhiên dựa lại gần, vội vàng đứng lên, kết quả không cận thẩn đụng trúng Chu Độ, nước trong bình cứ như vậy đô lên người Chu Nghiêu vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, em, em không phải cố ý đâu.” Cậu rút khăn giấy trên bàn, lau đi nước trà đổ lên ngực Chu Độ đứng bất động, hắn cao hơn Hạ Nghiêu nửa cái đầu, lúc này Hạ Nghiêu dựa gần như vậy, hô hấp hắn cứng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu đang cách chưa tới nửa thước*.*1 thước = 1/3 métHạ Nghiêu cầm giấy lau lau trên người Chu Độ, lúc này mới nhận ra cái cà vạt hắn đeo có chút quen thuộc, ngón tay liền dừng Độ nắm lấy cổ tay cậu, thanh âm trầm thấp ở bên lỗ tai cậu vang lên “Em vẫn còn nhớ cái cà vạt này sao?”Hạ Nghiêu tùy ý để cho Chu Độ nắm không giãy người cứ đứng yên lặng như vậy, Chu Độ nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu, kéo bàn tay của cậu đặt lên chiếc cà vạt.“Em từng nói em thích dáng vẻ anh thắt cà vạt,” Hắn nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu bất động, cận thẩn mở miệng nói “Bây giờ có còn thích nữa không?”Hạ Nghiêu giống bị câu hỏi này của hắn làm bừng tỉnh, vội vàng rút tay ra khỏi tay Chu Độ. Câu hỏi này của Chu Độ, làm trái tim cậu rung động, thế nhưng cậu lại không có mặt mũi đi trả lời câu hỏi của Chu Độ ngược lại không hề tức giận, quay trở về chỗ ngồi của mình.“Nghe mẹ nuôi nói Dương Dương không phải con ruột của em?” Chu Độ lại đổi chủ đề Nghiêu dừng một chút, gật đầu.“Vậy em… chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho thằng bé một người mẹ khác sao?” Lúc Chu Độ hỏi câu này, ngón tay siết chặt lấy ly trà trước Nghiêu khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ nói “Dương Dương có mẹ của thằng bé.”Chu Độ “ừ” một tiếng, cong khóe môi nói “Đúng vậy, xem anh kìa vậy mà quên mất tiêu.”Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa, đem thức ăn lần lượt bày lên bàn.“Nghe nói ở đây thức ăn cho trẻ em cũng không tồi, lần sau dẫn Dương Dương đến thưởng thức.”Chu Độ vừa gắp thức ăn cho Hạ Nghiêu vừa Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ “ừm” một tiếng. Chu Độ thấy cậu đồng ý, trong lòng mở cờ. Hắn lấy ra hai ly rượu, rót cho hai người mỗi người một Nghiêu nhìn thấy ly rượu trước mắt, khẽ cau mày nói “Không phải dạ dày anh không được tốt sao, sao lại còn uống rượu?”Chu Độ thấy cậu nói vậy, sửng sốt một chút, ánh mắt mang theo ý cười vội vàng cất ly rượu đi “Em nói đúng, không nên uống rượu.” Hắn cố ý thở dài nói “Chỉ là có lúc bất đắc dĩ phải uống, đến bàn nhậu mà, sao có thể anh nói không uống là không uống.”Ánh mặt Hạ Nghiêu nhìn hắn mang theo một chút đau Độ âm thầm sung nhưng Hạ Nghiêu chẳng hề đụng đũa, mà lại mở miệng nói “Thư lý Chu nói tối nay muốn em tới đẩy ký tên.”Chu Độ lúc này mới làm ra dáng vẻ như chợt nhớ ra, hắn gật đầu nói “Đúng rồi, nhưng mà tối nay anh vẫn chưa ăn cơm…”“Vậy ăn cơm trước đi.” Hạ Nghiêu biết những người dạ dày không tốt càng phải chú ý ăn đủ 3 bữa, cậu cầm đũa lên, cúi đầu yên tĩnh ăn hai người cũng không ai lên tiếng nữa, đợi ăn xong bữa cơm, Chu Độ giả bộ cầm cái túi tài liệu bên cạnh lên, sau khi hắn mở ra lập tức làm ra dáng vẻ ảo Nghiêu trợn tròn mắt nhìn Chu Độ mang theo áy náy nở nụ cười nói “Xem cái trí nhớ của anh nè, quên cầm theo văn kiện qua đây rồi.”Hạ Nghiêu mím môi khẽ cau mày.“Nếu không thì vầy đi, chỗ anh ở cách đây cũng không xa lắm, theo anh về ký thế nào?”Hạ Nghiêu do dự không có gật mặt Chu Độ cố ý bày ra biểu tình bi thương nói “Được rồi, anh biết em không muốn, là anh làm khó em rồi, vậy sau này ở…”“Không phải đâu.” Hạ Nghiêu thấy Chu Độ hiểu lầm ý mình, vội vàng nói “Em, sợ anh không tiện thôi.”“Nhà anh lại chẳng giấu ai, có gì không tiện chứ.” Chu Độ cầm lấy chìa khóa cùng túi, nói với Hạ Nghiêu “Đi thôi.”Hạ Nghiêu siết chặt ngón tay, theo Chu Độ xuống Độ mở cửa nhà mình ra, còn chưa kịp mở đèn, con chó lông vàng mạnh mẽ nhào qua. Hạ Nghiêu sợ hết hồn, kêu lên một Độ vội vàng nắm lấy tay cậu nói “Đừng sợ, là chó anh nuôi.” Hắn mở đèn phòng khách lên, Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra là một con mặt Hạ Nghiêu đỏ lên, Chu Độ kéo tay cậu bước vào, Hạ Nghiêu rút bàn tay ra, những lại không rút đến lúc vào trong, Chu Độ mới buông chó lồng vàng ngẹo đầu quan sát Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu thấy nó đáng yêu quá trời, cũng nhìn chằm chằm nó.“Em có muốn sờ không?” Chu Độ xoa xoa đầu con chó lông vàng nói với Hạ Nghiêu “Nó ngoan lắm.”Hạ Nghiêu có chút muốn thử xem sao, Chu Độ cười cười, cầm lấy tay Hạ Nghiêu đặt lên đầu Nghiêu nở nụ cười với con chó lông vàng, nghiêng đầu nói với Chu Độ “Quả thật rất ngoan.”Chia xa lâu như vậy, đâu là đầu tiên Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu nở một nụ cười như vậy, hắn ngây người, cũng khẽ cười nói “Ừm, em thích không?”Hạ Nghiêu không nghe ra được ý khác trong câu hỏi của hắn, gật Độ nghĩ thầm, thích là được rồi. Hắn nhìn con chó lông vàng ngoan ngoãn nằm xuống trên sàn nhà tùy ý Hạ Nghiêu vuốt ve, vì vậy đứng lên đi vào khi Chu Độ rời đi, Hạ Nghiêu cũng thu lại bàn tay đang để trên đầu con chó lồng vàng. Cậu đứng giữa phòng khách, nhất thời có chút không biết làm thế của Chu Độ rất rộng, cậu quan sát một lát, mới nhận ra một cái cửa sổ sát đất lớn ở ngay ban công, xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh Nghiêu đờ người nhìn cảnh sông, Chu Độ đi đến bên cạnh cậu, giả bộ vô ý nửa ôm lấy thắt lưng cậu nói “Phong cách bên đó rất đẹp.” Bàn tay hắn hơi dùng lực, kéo Hạ Nghiêu ra ngoài ban ngoài có đặt một cái ghế hơi tựa lưng cùng với cái ghế Độ ngồi xuống chiếc ghế mây, cũng tỏ ý bảo Hạ Nghiêu ngồi đi. Hạ Nghiêu lắc đầu nói “Em, vẫn là ký tên trước trước đi.”Chu Độ rũ khóe mắt xuống, hắn quay đầu, giọng nói mang theo phần thê lương “Em ghét ở cùng một chỗ với anh như vậy sao?”Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng Chu Độ, trái tim nhói lên, cậu yên lặng ngồi xuống, đắn đo mở miệng nói “Hôm đó anh nói, không muốn nhìn thấy em nữa, em, em chỉ sợ anh…”Cậu còn chưa nói dứt lời, Chu Độ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu nói “Lẽ nào anh không được nói vài câu cho bõ ghét hả? Em lại còn ghi thù như vậy.”“Không phải đâu, em.” Hạ Nghiêu sốt ruột không biết nên giải thích thế môi Chu Độ cong lên, cố ý quay đầu sang một bên, không để ý đến Hạ Nghiêu bấu chặt lòng bàn tay, thấp thỏm không yên nhìn gáy Chu Độ, rồi lại nhẹ giọng dịu dàng gọi một tiếng “Chu Độ.”Chu Độ lúc này mới quay đầu lên, dãy đèn đỏ rực rỡ trước cửa sổ chiếu lên gương mặt Chu Độ. Hạ Nghiêu nhất thời nhìn đến ngây người, không biết bản thân tiếp theo phải nói Độ cũng nhìn Hạ Nghiêu bất động, hai cứ như vậy lặng lẽ mà nhìn đối phương, Chu Độ lúc này mới miệng nói “Chuyện của mẹ em, tại sao năm đó em lại không nói với anh?”Đôi mắt Hạ Nghiêu chợt mở to, cậu siết chặt mấy ngón tay, mím Độ tiếp tục nói “Nhà của em, là của bố em cho đúng chứ.”Hạ Nghiêu cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó chịu, cậu cúi đầu không nói một lời. Chu Độ đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu, nửa cúi xuống trước mặt cậu hỏi “Cho nên, những lời em nói chia tay với anh khi đó, đều là đang lừa anh có phải không?”Chu Độ chầm chậm đưa tay đặt lên lưng bàn tay của Hạ Nghiêu, hắn dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở bên trên.“Em vẫn còn yêu anh đúng chứ?” Ánh mắt hắn mang theo chút dè dặt.“Điều này,” Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói “Điều này không còn quan trọng nữa.” Cậu lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Chu Độ, nói từng chữ một với hắn “Em không đáng để anh yêu em.”Âm thanh của cậu vừa dứt, Chu Độ chợt đứng lên, sau đó đè lấy cần cổ Hạ Nghiêu hôn Nghiêu giãy dụa, Chu Độ khuỵu một chân xuống chen vào giữa hai chân Hạ Nghiêu, sau đó đề cậu xuống miệng Hạ Nghiêu nghẹn ngào vài tiếng, Chu Độ đưa lưỡi ra muốn cạy môi Hạ Nghiêu, một giọt nước mắt nóng hổi lại rớt xuống trên lưng bàn tay Chu Độ vội vàng buông Hạ Nghiêu ra, mới nhận ra người con trai trước mặt mình đang Nghiêu chật vật xoa xoa hai mắt, muốn đứng dậy rời Độ siết chặt tay thành quyền, hắn đè lại lửa giận hỏi “Em ghét anh đến vậy sao?”Hạ Nghiêu mạnh mẽ lắc Độ nắm lấy cằm cậu, ép buộc Hạ Nghiêu phải nhìn thẳng vào mắt hắn “Anh yêu em.” Hắn nói với người trước mắt “Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng tìm người nào khác. Anh yêu em Hạ Nghiêu, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”Viền mắt Hạ Nghiêu đỏ bừng, cậu mấp máy môi, thanh âm khàn khàn nói với Chu Độ “Chu Độ, em sợ.”Chu Độ áp trán mình lên trán Hạ Nghiêu, dịu dàng hỏi “Em sợ cái gì?”“Em quá nhu nhược,” Hạ Nghiêu mấp máy môi “Em không đáng để anh thích em, không đáng có được tình yêu của anh, em sợ em sẽ lại làm tổn thương anh, em…”Chu Độ nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu sửng sốt quên mất lời mình muốn nói tiếp là vậy Chu Độ lại hôn một cái nữa.“Em có yêu anh không?” Chu Độ vẫn cứ chấp nhất với vấn đề Nghiêu trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi gật Độ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn mang theo ý cười “Anh chỉ cần cái gật đầu này là đủ rồi.”Hắn nhắm mặt lại hôn lên đôi môi của Hạ hôn này cũng chẳng biết gợi lên dục vọng của ai trước, đợi đến lúc bàn tay Chu Độ thuận theo thắt lưng Hạ Nghiêu chuẩn bị cởi nút áo, ngón tay của Hạ Nghiêu cũng đang bị ai đó Nghiêu sợ hết hồn đến kêu một tiếng, hai người quay đầu lại xem, mới phát hiện con chó lông vàng nhà Chu Độ đang ngẹo đầu, cả gương mặt vô tội nhìn chằm chằm hai người đang dính vào với Nghiêu lúc này mới nhận ra quần áo mình có chút xốc xếch, vội vàng ngồi thẳng lên, sắc mặt đỏ bừng chầm chậm rút Độ ảo não với con chó ngốc nhà mình, chỉ nó nói “Quay về ổ của mày đi.”Con chó lông vàng nghe không hiểu lời Chu Độ, còn vui vẻ căn lấy gấu quần hắn kéo về phía sau. Chu Độ nổi đóa, túm vòng cổ của nó muốn tha nó Nghiêu đứng lên ngăn Chu Độ lại, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em, em về trước đây.”Chu Độ làm sao có thể dễ dàng buông tha miếng thịt đã đến miệng, hắn mặc kệ cho con chó lông vàng cắn gấu quần mình, hai tay ôm lấy vai Hạ Nghiêu nói “Còn chưa ký tên nữa.”Cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ lên “Lần sau ký đi.”Tuy rằng cái câu lần sau ký tên này có ý hai người bọn họ sẽ có lần gặp mặt tiếp theo, thế như bầu không khí lúc này đang vừa vặn, hắn cảm thấy nếu không sơ múi được chút gì, thì thật là xin lỗi người anh em đã nghẹn biết bao nhiêu năm của chấp con chó đang cố ý phá đám, hắn đè thấp giọng, âm thanh trầm thấp mang theo quyến rũ “Nghiêu Nghiêu.” Hắn tiến đến bên tai Hạ Nghiêu, thổi vào trong tai cậu “Chúng ta đã nhiều năm không gặp, em lẽ nào không nhớ anh sao?”Lỗ tai Hạ Nghiêu có chút mẫn cảm, cộng thêm lời nói cố ý khiêu khích của Chu Độ, vành tai lập tức đỏ chó lông vàng bên chân thấy Chu Độ không để ý đến nó, cứ đi vòng vòng quanh chân Chu Độ, còn tính toan chen vào giữa hai mặt Chu Độ cứng đờ, hắn nhanh chóng hôn một cái lên gò má Hạ Nghiêu, nói với cậu “Em giữ vững trạng thái, đợi anh mười giây.”Sau đó hắn không để ý đến phản ứng của Hạ Nghiêu, bế con chó ngốc nhà mình vào trong phòng khách.“Mày nghe lời coi.” Chu Độ đem có chó lông vàng vào trong ổ nó, nói với nó “Sáng mai dẫn mày đi gặp chó cái.”Con chó lông vòng hai chân trước lên vai Chu Độ muốn quậy với hắn, Chu Độ nhướng mày, lại ôm nó vào phòng dành cho khách, sau đó đóng cửa nhốt nó trong Nghiêu lúc này đã chỉnh lại quần áo đàng hoàng, cũng đi vào trong phòng Độ từ phòng dành cho khách bước ra liền nhận ra hình như Hạ Nghiêu muốn đi.“Mẹ em vừa mới gọi điện thoại.” Hạ Nghiêu ngượng ngùng nhìn Chu Độ một cái nói “Dương Dương đang tìm em, cho nên…”Trong lòng Chu Độ hận không thể ném thằng con trai ngu ngốc của mình từ lầu sáu xuống, ánh mắt hắn lưu luyến bịn rịn nhìn Hạ Nghiêu, vẻ mặt có chút đáng lòng Hạ Nghiêu mềm nhũn, da mặt cậu nóng lên, đi đến trước mặt Chu Độ nói “Chúng, chúng ta lần sau lại…” Mặt cậu đỏ lên, những lời nói phía sau không nói ra được Độ lập tức hiểu, cong khóe môi cười nói “Đây là em nói đó nha.” Hắn ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu hôn một cái trán cậu “Vậy cuối tuần này thì sao?”Trong lòng Hạ Nghiêu như đánh trống, cúi đầu khẽ “ừm” một Độ lập tức trở thành một con chó có được xương, ánh mắt sáng quắc. Hạ Nghiêu hình như phát hiện lo lắng của hắn, cậu nhìn thấy một cái trung tâm mua sắm ở đối diện nhà sách, vì vậy nói với Chu Độ "Nếu không thì chung ta vô trung tâm mua sắm đi dạo đi?" Cuối tuần người đi mua sắm cực kỳ nhiều, Hạ Nghiêu với Chu Độ đứng chung một chỗ, hai người thỉnh thoảng vì muốn né người khác mà đụng vào nhau. Mỗi lần mà Hạ Nghiêu đụng vào người Chu Độ, hắn cứ y như một thằng nhóc con ăn trộm được mấy viên kẹo, trong lòng len lén vui vẻ cả buổi. Lúc Hạ Nghiêu đi đến một cửa hàng quần áo nam ở lầu hai, dừng lại. Chu Độ ngẩng đầu nhìn hỏi "Em muốn mua đồ hả?" Hạ Nghiêu cười cười không nói gì, kéo Chu Độ đi vào. Lúc cậu đi vào, hai nhân viên bán hàng đứng ở ngay cửa xúm lại cười nói tám chuyện, một trong hai ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiêu một cái, thấy cậu ăn mặc mộc mạc, vì vậy chẳng thèm để ý, tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp. Đồng nghiệp của cô ta vậy mà lại tinh mắt nhìn thấy Chu Độ ở phía sau Hạ Nghiêu, cả người Chu Độ toàn là hàng hiệu, người bình thường có lẽ không biết, thế nhưng những người bán hàng bên trong trung tâm mua sắm chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể phân biệt được, hai người bọn họ lập tức tươi cười đầy mặt mà bu lại quanh Chu Độ. Chu Độ nhìn thấy hai người mỗi người một chân, tách hắn ra khỏi Hạ Nghiêu, lập tức mất hứng nói "Làm phiền nhường đường." Trong đó có một cô gái bán hàng dáng người cao gầy, thân hình thon thả vội vàng nghiêng người sang, mặt đầy tươi cười nói "Xin hỏi, anh đẹp trai anh muốn mua âu phục hay là quần áo bình thường?" Ánh mắt Chu Độ vẫn luôn đặt trên người Hạ Nghiêu, nhìn thấy cậu đã đi đến khu âu phục, hắn liếc cũng thẳng liếc người đẹp bên cạnh một cái, trực tiếp đi thẳng qua bên người cô, chạy đến bên cạnh Hạ Nghiêu. "Em muốn quần áo hả?" Chu Độ hỏi. Hạ Nghiêu lắc đầu, vừa đi vừa nhìn, hai nhân viên bán hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, trong tay cầm một bộ âu phục đến gần Chu Độ nói "Anh đẹp trai anh có muốn mặc thử bộ này không, em cảm thấy bộ này vô cùng hợp với khí chất của anh." Chu Độ không nhịn được nhíu mày, muốn làm cho hai người kia cách xa mình một chút. Hạ Nghiêu nhìn thấy bộ đồ mà nhân viên bán hàng kia đang cầm, quan sát Chu Độ một hồi nói "Vẫn chưa nhìn thấy anh lúc mặc âu phục." Chu Độ nghe vậy, liền cầm lấy bộ âu phục trên tay nhân viên bán hàng nói "Nếu mặc vào mà xấu em không được cười anh." Nhân viên bán hàng dáng người cao gầy ở phía sau Chu Độ, vừa đi vừa nói "Sao có thể xấu được chứ, em dám đảm bảo, sau khi anh mặc vào chắc chắn vô cùng đẹp trai." Chu Độ nhìn thấy cô ta muốn theo mình đến phòng thử đồ, mặt đen lại nói "Cô đừng đi theo tôi." Cô nàng kia lúng túng đến đỏ mặt lên giải thích "Em giúp anh cầm quần áo." "Không cần." Chu Độ lạnh lùng cự tuyệt. Hạ Nghiêu nhìn hai em gái kia hoàn toàn chẳng quan tâm đến cậu, vì vậy mở miệng nói với bọn họ "Giúp tôi chọn một cái cà-vạt với." Thuộc truyện Vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy – Chương 16-20 Chương 16Sắc trời lúc này đã tối, bệnh viện vẫn như cũ nhốn nháo người với tay Hạ Nghiêu cầm lấy phiếu đăng ký số thứ tự khám bệnh được Vương Hạo trước khi đi nhét cho, ánh mắt ngơ ngác nhìn dòng người đi qua đi lại trước mắt. Tay trái của cậu vẫn còn bị Chu Độ nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, cũng may trong bệnh viện mọi người đi đi tới tới đều có việc của mình, chẳng có ai an nhàn thoải mái đi quan tâm đến hai cái tay nắm chặt lấy nhau Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy bờ vai trùng xuống, tâm trạng như đang đi vào cõi thần tiên thoáng cái bị kéo trở về. Chu Độ đang nghẹo đầu dựa vào trên vai Hạ Nghiêu, hình như ngủ mày Chu Độ lúc ngủ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, Hạ Nghiêu đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của Chu Độ rất nhiều lần, thế nhưng lần nào trông thấy cũng làm cho tim đập rộn vừa định dựa vào lưng ghế một chút, làm cho Chu Độ có thể gối lên thoải mái hơn một chút. Vai bên kia bị ai đó vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, Hạ Nghiêu bị dọa liền vội vàng buông tay Chu Độ ra, cơ thể cũng bất giác dịch ra ngoài một Độ bị tiếng động này của Hạ Nghiêu làm cho tỉnh giấc, hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt đàn ông này độ ngoài bốn mươi, bộ dạng dãi nắng dầm mưa cực khổ, người ông ta đang dìu bên cạnh có lẽ là vợ ông ấy, sắc mặt lúc này trắng bệch, trên tay đang đè một miếng băng mơ hồ có thể thấy vết máu.“Hai cậu bé, có thể nhường cho chúng tôi vào khám trước được không, vết thương trên cánh tay của vợ tôi bị đao chém một nhát, vẫn luôn chảy máu không ngừng, van xin các cậu.” Người đàn ông thấp giọng khổ sở van Nghiêu không thể tự mình quyết định, liền quay đầu sang nhìn Chu Độ.“Hai bác vào trước đi.” Chu Độ ngồi ngay ngắn lại, hướng về đôi vợ chồng kia mà gật đàn ông quay về phía Chu Độ vô cùng cảm kích, đỡ lấy vợ mình đi vào phòng Nghiêu ngồi ngay ngắn lại, Chu Độ gãi gãi đầu, ngáp một Nghiêu dùng ngón tay vò vò góc áo, âm thanh căng thẳng nói “Nếu cậu vẫn buồn ngủ, vậy ngủ một chút nữa đi.”Chu Độ nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Nghiêu vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi, cậu sợ Chu Độ lúc nãy chỉ là không cẩn thận mới dựa vào người mình, bây giờ mình lại chủ động mở miệng, chỉ sợ Chu Độ sẽ lại ghét bỏ nghĩ tới Chu Độ thực sự đem đầu tựa vào, tựa vào trên vai của Hạ Nghiêu, sau khi nhắm mặt lại, còn đem tay phải đưa lên trước mặt Hạ Nghiêu “Cũng phải nắm tay nữa.”Trong lòng Hạ Nghiêu liền ấm áp, vội vàng nắm lấy tay của Chu Độ lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng ở chỗ Hạ Nghiêu nhìn không thấy hơi hơi cong đợi này đợi khoảng nửa tiếng, Hạ Nghiêu đang mơ mơ màng màng ngủ gật, loa gọi số mới nhớ đến tên của Chu Nghiêu bỗng nhiên giật mình, cuống quít đứng lên. Thế nhưng lại quên mất bàn tay lúc này đang bị Chu Độ nắm lấy, Chu Độ nắm lấy để rất sát, lúc Hạ Nghiêu đứng lên thì bị Chu Độ theo bản năng kéo xuống, Hạ Nghiêu vừa đứng lên chưa vững liền trực tiếp té vào trong lồng ngực Chu khuỷu tay muốn chết tử tế không chịu vừa vặn chống xuống nơi khó nói của Chu Độ, Chu Độ lập tức đau đến tỉnh người.“Xin, xin lỗi!” Hạ Nghiêu lúng túng mặt thoáng cái liền đỏ lên, Chu Độ khom lưng, khoát khoát tay, cắn răng nói “Không việc gì.”Hạ Nghiêu tay chân luống cuống đứng ở một bên, loa gọi số lại vang lên tên của Chu Độ lần nữa.“Cậu vẫn tốt chứ? Bọn mình, bọn mình vào trong thôi.” Hạ Nghiêu lắp ba lắp bắp Độ chống vào tay lưng ghế, chầm chậm đứng lên, Hạ Nghiêu vội vàng tới khi vào phòng khám, Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ đến chỗ ngồi đàng hoàng, sau đó cầm lấy phiếu đăng ký đi qua chỗ bác sĩ bên Độ hình như có chút buồn bực không yên, ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn qua chỗ bác sĩ bên sĩ nhìn phiếu đăng ký, đứng lên, đi đến trước mặt Chu Độ, nói với hắn “Nâng chân lên đặt vào trên này.”Chu Độ sau khi nghe xong hàm răng nghiến lại nói, chậm rãi nâng chân sĩ cầm chân Chu Độ xoa bóp một chút, nói “Phải đi chụp X-quang mới biết có gãy xương hay không.”Chu Độ nhìn chằm chằm vẻ mặt của vị bác sĩ kia một hồi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu “Chắc không cần phải tiêm đâu ha.”Bác sĩ nghe vậy cười một cái nói “Sao vậy? Đã ra dáng thanh niên như này rồi mà còn sợ tiêm hả?”“Không sợ.” Chu Độ vội vã giải Nghiêu đứng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói “Chỉ là đi chụp X-quang thôi, không cần tiêm đâu.”Chu Độ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vịn cái ghế đứng lên.“Đi chụp X-quang trước, sáng mai đến lấy kết quả, bố mẹ đâu?”Hạ Nghiêu mở miệng nói “Bọn cháu lúc nãy trực tiếp từ trường học đến đây.”Bác sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không phải là hai đứa nhóc con, vì vậy gật đầu, viết cho bọn họ một tờ phiếu đăng ký, để bọn họ đi đến phòng phóng một phen lăn qua lộn lại xong xuôi hết cũng đã gần 8 giờ rồi, Hạ Nghiêu biết mẹ mình bình thường đều là 9 giờ mới về nhà, cậu muốn chạy về trước khi mẹ Chu Độ ra khỏi bệnh viện, Hạ Nghiêu nhớ tới Vương Hạo trước khi đi nói phải đưa Chu Độ về, vì vậy chuẩn bị đưa tay ngoắc xe.“Đợi chút.” Chu Độ cắt ngang cậu nói “Tối như vậy rồi, cậu chưa về nhà mẹ cậu không lo lắng hả?”Hạ Nghiêu lắc đầu một cái mở miệng nói “Không sao, mẹ tớ bây giờ vẫn chưa dẹp quầy hàng.”Chu Độ lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện khi cúp điện thoại, hắn nói với Hạ Nghiêu “Tôi vừa mới gọi điện cho tài xế riêng của nhà tôi, bọn mình đợi ở đây một lát, ông ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”Hạ Nghiêu không thể làm gì khác hơn là đỡ Chu Độ ở cửa bệnh viện chờ tài xế nhà hắn hai người đứng với nhau luôn có một sự im lặng lúng túng, Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu mấy lần, cuối cùng cũng thốt được một câu “Cậu có đói không?”Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên, mặt cậu lúc này bị ánh sáng cam của đèn đường chiếu vào phủ lên một tầng ấm áp. Lông mi của cậu không giống với người bình thường, không phải cong lên, mà là dịu dàng rũ xuống. Cặp lông mi này ở trên người cậu chẳng ăn nhập gì với bộ dạng ít nói ngày Độ nhìn nhìn một chút lại cảm thấy hình như tim mình lại đập nhanh hơn Nghiêu lắc đầu một cái tỏ ý mình không đói, thấy Chu Độ yên tĩnh nhìn mình, không nhịn được lui về sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách với hắn. Cậu cho rằng Chu Độ không thích cậu đứng quá gần hắn tại cái nơi người người qua lại nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau, Chu Độ liền cầm lấy cánh tay của cậu đem cậu kéo về phía mình.“Cậu phải đi sao?”“Không có.” Hạ Nghiêu vội vàng phủ nhận.“Vậy cậu lui ra sau trốn cái gì.” Chu Độ nói xong câu này, lập tức nghĩ đến chuyện Hạ Nghiêu nói không thích mình, vì vậy sắc mặt trầm xuống nói “Tôi bây giờ đang bị thương, cứ cho là cậu không thích tôi, nhưng làm phiền cậu chịu đựng đỡ tôi một chút.”Sắc mặt Hạ Nghiêu lập tức trở nên tái nhợt, đau đớn trong tim lập tức lan đến đầu lưỡi. Bầu không khí ấm áp giữa hai người vừa mới có được lại bị một câu nói của Chu Độ đánh trở về nguyên 17 Hai người cứ như vậy lúng túng trầm mặc đứng ở ven đường, Chu Độ sau khi nói ra khỏi miệng thì đã hối hận rồi, thế nhưng lại không thể hạ mặt xuống nói xin lỗi, vì vậy chỉ có thể ở một bên xụ mặt quay tới quay Nghiêu đỡ Chu Độ đứng ở bên cạnh, yên lặng không xế của Chu gia rất nhanh liền đến nơi, Chu Độ vốn là muốn tài xế chở Hạ Nghiêu về nhà trước. Thế nhưng Hạ Nghiêu sau khi đỡ lên xe liền xoay người đi mất, tựa hồ chẳng muốn ở bên cạnh Chu Độ thêm một phút giây nào đại thiếu gia mặt đen lại ngồi ở trong xe, trầm giọng nói với tài xế nhà mình một câu “Về nhà!”Hạ Nghiêu tưởng rằng Chu Độ sẽ xin nghỉ vài ngày, không nghĩ tới được ngày hôm sau hắn lại đi học lại như bình thường rồi, chỉ là bước đi vẫn còn có chút khập Hạo vội vàng vây quanh hắn hỏi “Mày đây là dù có bị thương cũng không chịu ra khỏi chiến trường chứ gì, bộ dạng đã như vậy rồi sao còn lết đến trường nữa?”Chu Độ chỉ nhàn nhạt trả lời một câu “Không có gãy xương.”Lớp trưởng thể dục cũng vây quanh hắn tìm hiểu sự tình “Chân mày như này rồi có tham gia 3000 mét được không?”Chu Độ gật đầu nói với cậu ta “Bác sĩ nói không có gãy xương, chỉ là bị sưng lên, nghỉ ngơi vài là khỏi, mấy ngày tiếp theo tao không tập luyện được rồi.”“Đương nhiên là không thể để mày tập luyện rồi.” Lớp trưởng thể dục vỗ vỗ vai hắn nói “Địa chủ cũng không thể bóc lột người dân lao động cực khổ đang bị như này được, đúng không?”“Vậy tụi bay đang bóc lột tao nè!” Vương Hạo đưa tay khoát lấy cổ lớp trưởng thể dục, vừa ghì xuống vừa nói “Tao không muốn tham gia đại hội thể thao.”Lớp trưởng thể dục kéo cánh tay của cậu ta ra “Mày đừng có lèo nhèo với tao, đi tìm bà chủ tiệm mà nói ấy.”“Mày!” Vương Hạo còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên ở cửa phòng học xuất hiện một bóng dáng xinh tới chính là hoa khôi của lớp kế bên kiêm hoa khôi trường Tưởng Thi Văn, nhỏ đứng ở cửa lớp, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở trong cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng liếc nhìn Chu Độ, trên mặt đều bày ra một vẻ bọn tao hiểu hết Hạo đẩy Chu Độ một cái nói với hắn “Tưởng Thi Văn đến tận lớp tìm mày kìa, mày còn không mau chóng đi nghênh tiếp.”“Mày có thấy phiền không?” Chu Độ đẩy bản mặt Vương Hạo sang một bên, đứng lên khập khiễng bước ra ngoài Hạo liền lẻn đến bên cạnh Hạ Nghiêu, chỗ này vừa vặn giúp cậu ta quan sát được Chu Độ cùng với Tưởng Thi Văn ở ngoài cửa một cách rõ ràng.“Ôi chao, cậu nói thằng nhóc này vận khí sao lại tốt như vậy, lớn lên đẹp trai học giỏi ngay cả hoa khôi trường cũng dính chặt lấy nó muốn được làm bạn gái nó.” Vương Hạo vỗ vỗ vai Hạ Nghiêu, ý bảo cậu nhìn ra bên Nghiêu sắc mặt ảm đạm, ngón tay cứ nắm chặt lấy bìa sách tiếng Anh. Đầu cậu cứ kêu ông ông, chẳng hề nghe rõ Vương Hạo nói cái gì, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía hai con người kia đang ở bên Hạo thấy Hạ Nghiêu không đáp lại mình, tò mò nhìn cậu một cái. Đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện sắc mặt Hạ Nghiêu vô cùng khó coi.“Cậu không có việc gì chứ?” Vương Hạo lo lắng Nghiêu lắc đầu, bày ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn “Không sao, có thể sáng nay dậy sớm quá nên bị tụt huyết áp một chút. Cậu nhanh về chỗ học bài đi, tí nữa phải trả bài đó.”Trong lòng Vương Hạo cảm thấy có chút kỳ lại, thế nhưng nhìn thấy Hạ Nghiêu hình như chẳng có hứng thú đối với chuyện Chu Độ và Tưởng Thi Văn, vì vậy cũng không tiếp tục lôi kéo cậu nói Thi Văn nhìn thấy bộ dạng khập khễnh của Chu Độ, không nhịn được mà cười cười rung hết cả người “Nói coi cậu sao mà như này? Mấy ngày không gặp đã cà nhắc rồi?”Chu Độ nhíu mày một cái, cúi đầu xuống nhìn nhỏ nói “Sao cậu lại đến lớp tôi?”“Nếu không phải cậu vừa mới tan học đã chạy mất không thấy bóng dáng, tớ làm sao phải qua lớp kiếm cậu. Đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, truyền thống trường mình cậu cũng biết rồi, cậu rốt cuộc chuẩn bị như nào rồi?”Chu Độ là phó chủ tịch hội học sinh của trường, mà Tưởng Thi Văn lại là chủ tịch hội học sinh. Trường học của bọn họ có chút đặc biệt, giáo viên sẽ không tham gia vào mấy chuyện của hội học sinh. Chu Độ là phó chủ tịch hội học sinh, vốn dĩ phải ở trước khi đại hội thể thao bắt đầu cùng với Tưởng Thi Văn làm một cái lễ đơn giản chào đón những người mới gia nhập vào hội học dạng lúc đánh trống* của hắn vô cùng đẹp mắt, vì vậy ý của Tưởng Thi Văn chính là muốn hắn chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.*chỗ này ý chỉ đánh bộ trống như thế này nhưng mà mình không biết sử dụng từ nào mới đúng bộ trốngChu Độ đã đồng ý ngay từ đầu, lần trước ở quán trà sữa cũng chính là muốn thảo luận với nhỏ về việc chào đón lần này, thế nhưng hai phó chủ tịch còn lại của hội học sinh không có đến, cho nên ngày hôm đó cũng chẳng thương lượng nhất trí được việc này. Lần này Tưởng Thi Văn chạy đến lớp tìm hắn, xem ra vẫn còn quan tâm đến việc đó.“Tôi không có quên.” Chu Độ đem trọng tâm của cơ thể chuyển sang cái chân không bị thương kia, thế nhưng đứng vẫn muốn lảo đảo sắp Thi Văn sợ hắn ngã sấp xuống, tốt bụng đưa tay đỡ hắn. Một màn này vừa vặn bị Hạ Nghiêu mới ngẩng đâu lên thu hết vào mắt, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, sau đó thu lại ánh mắt trừu ti bác kiển* về trên trang sách.*trừu ti bác kiển phân tích sự vật rõ ràng, tỉ mỉĐây là những thứ mà sau này mình phải đối mặt, Hạ Nghiêu hiểu rất Thi Văn nghiêng đầu nhìn qua chân của Chu Độ, thở dài nói “Chân cậu bị thương rồi, phải làm sao đây?”Chu Độ không dấu vết đẩy tay của Tưởng Thi Văn ra, duy trì một khoảng cách nhất định với nhỏ, hắn thờ ơ tỏ vẻ “Chân tôi không có gãy xương, sẽ lành nhanh thôi.”Tưởng Thi Văn thấy Chu Độ hình như cố ý giữ khoảng cách với mình, trong ánh mắt nhỏ bỗng lóe lên một chút ý cười giảo hoạt, hạ giọng đi đến bên người Chu Độ hỏi “Chu Độ, cậu đang yêu có đúng không?”Vành tai Chu Đô lập tức đỏ lên, chân hắn lùi về sau một bước, trợn to hai mắt nhìn Tưởng Thi Văn nói “Cậu, cậu nói bậy bạ gì đó.”“Ai u, Độ Độ trong sáng của chúng ta cuối cùng cũng có được mối tình đầu rồi.” Tưởng Thi Văn trêu ghẹo nói “Là ai thế? Lúc đầu tớ tỏ tình với cậu vậy mà cậu trực tiếp tại chỗ từ chối tớ luôn, tớ thật muốn xem xem là nữ sinh nào có sức quyến rũ lớn như vậy cư nhiên có thể đem Chu Độ của chúng ta theo đuổi đến tay nha.”“Cậu đừng nói nhảm.” Chu Độ cố ý nghiêm mặt lại “Tôi không có yêu đương.”“Thôi đi.” Tưởng Thi Văn còn cố ý ngửi ngửi “Tớ ngửi ra được trên người cậu toàn là mùi chua thối*.”*mùi chua thối nguyên văn là 酸臭味, thật ra chỗ này mình cũng không biết dịch sao nên dịch luôn nghĩa của 酸 là chua, 臭 là thối, 味 là mùi vị. Ai biết chỉ mình với ạ . Mình thấy mấy bạn TQ bảo là khi người ta yêu sẽ ngọt ngào hạnh phúc đến làm người khác ghen tị vì vậy mấy cặp yêu nhau thường bị chọc là bọn tao ngửi thấy một bầu không khí yêu đương chua thối. =“Được rồi.” Chu Độ bày ra bộ dạng không kiên nhẫn nói “Cứ vậy đi, nếu không còn việc gì nữa, thì nhanh về lớp đi, cậu vừa qua mấy con cẩu độc thân lớp tôi đều không có lòng dạ nào mà học tập nữa.”Tưởng Thi Văn vuốt tóc mai ra sau tai, hướng về phía Chu Độ cười một cái xinh đẹp nói “Hôm nay tan học tớ đến tìm cậu.”Chu Độ lập tức hỏi ngược lại “Cậu đến tìm tôi làm gì?”“Đến giúp cậu dàn xếp việc tình cảm đang đến thăm hỏi cậu nha, nhìn cái bộ dạng khổ sở vì tình của cậu kìa.” Nhỏ nói xong câu này liền như một đám mây mà bay đi mất, để lại Chu Độ một thân một mình trừng mắt nhìn bóng lưng của Tưởng Thi khổ sở vì tình? Đùa cái mẹ gì vậy!Chu Độ có chút buồn bực xoay người lại, liếc mắt một cái thấy ngay Hạ Nghiêu đang ngồi trong lớp. Chỉ thấy người nọ đang cuối đầu xuống, vô cùng chăm chú học từ vựng tiếng vai gầy gò của cậu hơi hỏi thả lỏng xuống, lộ ra cần cổ trắng tựa ngó sen. Mái tóc giữa trán hình như đã dài hơn một chút so với lúc mới vào năm học, lúc cúi đầu xuống, vừa vặn che đi cái trán thanh Độ cứ như vậy chẳng hề hay biết đứng ở cửa lớp yên tĩnh mà nhìn Hạ Nghiêu thật lâu, mãi cho đến khi người trong lớp học ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người trong khoảng cách vài mét cứ như vậy mà trực tiếp vồ vào nhau, Chu Độ phảng phất như nghe được tiếng sét đánh vang tim tựa như có một cái trống lớn đang đánh vang lên không ngừng nghỉ, thùng thùng thùng trong lòng ngực, càng đập càng Độ nghĩ thầm, hình như Tưởng Thi Văn nói đúng rồi. Hắn thực sự yêu rồi, thế nhưng cái người hắn thích đã không còn thích hắn nữa 18 Sau khi bước vào lớp học, ánh mắt Chu Độ nhìn thẳng về phía trước bước qua Hạ Nghiêu. Trong lòng Hạ Nghiêu khổ sở, đầu càng chôn xuống thấp hơn, vì chỉ có như vậy mới không có ai thấy viền mắt đỏ lên của cậu. Buổi chiều lúc tan học, Vương Hạo đi tới trước mặt Chu Độ còn nháy mắt ra hiệu hỏi “Mẹ tao cứ nhắc đi nhắc lại là tan học tao nhất định phải đưa mày về nhà, nhưng mà Tưởng Thi Văn nói chút nữa sẽ đến tìm mày, mày nói coi tao phải làm sao đây.” Suy nghĩ của Chu Độ toàn bộ đều đặt ở trên người Hạ Nghiêu đang đứng trước mắt, hắn nhìn thấy Hạ Nghiêu đứng cùng một chỗ với An Bồng Bồng, hai người hình như đã hẹn xong rồi chuẩn bị cùng nhau đi ra phòng học. “Hôm nay mày không phải tập luyện hả?” Chu Độ ngẩng đầu lên hỏi Vương Hạo đang đứng bên cạnh. “Có chứ, nhưng mà tao định đưa mày về nhà rồi mới quay lại trường. Không phải bố mày không thích mày cứ gọi tài xế nhà mày đến trường rước mày sao, tao đành phải vất vả một chút rồi.” Chu Độ từ chối nói “Không cần, tao đi với mày ra sân tập.” “Không phải chứ, mày đã như này rồi còn muốn tập?” Vương Hạo tặc lưỡi. Chu Độ nhìn cậu ta một cái nói “Tao đợi mày tập xong rồi cùng về nhà.” Vương Hạo cười gian nói “Sao lại đợi tao, rõ ràng là đợi Tưởng Thi Văn mới đúng.” Sắc mặt Chu Độ bỗng nhiên trầm xuống, mặt hắn đen lại nói với Vương Hạo “Tao không có ý gì vơi Tưởng Thi Văn hết, mày mà cứ ở trước mặt tao nói ba láp ba xàm, tao đấm cho.” “Được rồi được rồi.” Vương Hạo đỡ Chu Độ đứng lên nói “Đùa tí mà.” Chu Độ chẳng thèm để ý cậu ta, hai người cùng nhau đi về phía sân tập. Hạ Nghiêu cùng An Bồng Bồng quả nhiên cũng ở sân tập, trách nhiệm chạy hậu cầu hôm qua của Hạ Nghiêu được An Bồng Bồng giúp đỡ, tan học Chu Độ nhìn thấy hai người bọn họ đứng cùng nhau liền biết Hạ Nghiêu hôm nay chắc là ở lại để giúp An Bồng Bồng. Hắn ngồi ở trên khán đài phía trước sân tập, nhìn thấy An Bồng Bồng cùng với Hạ Nghiêu đang ở đằng kia phát nước suối. An Bồng Bồng cười ngọt ngào, đưa chai nước suối trong tay cho Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu khẽ cười rồi gật đầu với nhỏ, đưa tay nhận lấy, mở nắp trực tiếp uống. Chu Độ cau mày lại, gắt gao nắm lấy quai đeo của ba lô, Tưởng Thi Văn xuất hiện bên cạnh cũng chẳng nhận ra. “Xem cái bộ dạng ghen tuông bốc lên cuồn cuộn của cậu kìa, thì ra cậu thích kiểu con gái như vậy.” Tưởng Thi Văn phủi phủi chỗ ngồi kế bên Chu Độ, vén váy rồi ngồi xuống. Chu Độ bị Tưởng Thi Văn bỗng nhiên xuất hiện làm cho hết hồn, thấy nhỏ không có chút tự giác nào ngồi xuống bên cạnh mình, hắn không vết tích nhích nhích về phía bên kia, nói trong miệng “Không biết cậu đang nói cái gì, mà đến đây làm gì?” Tưởng Thi Văn thở dài nói “Không phải tớ nói rồi hả, đến nhìn thử xem em gái mà Độ đại soái ca của chúng ta thích là ai, xem ra thật sự bị tớ nhận ra rồi.” Nhỏ hơi nhếch cằm lên hướng về phía An Bồng Bồng cách đó không xa cố hết sức hỏi “Chính là nhỏ sao?” “Không phải.” Chu Độ có chút cáu kỉnh quăng ra một câu. “Vẻ mặt của cậu bán đứng cậu rồi, cậu không nhận ra mới nãy cậu nhìn bóng lưng hai người họ, ánh mắt như phun ra luôn đó haha.” Tưởng Thi Văn cười đến vui vẻ “Thật không nhận ra cậu lại một người muộn tao* như vậy, thích người ta mà cũng không dám nói, xem ra vẫn đang trong giai đoạn thầm mến nhỉ.”*muộn tao trong nóng ngoài lạnh Chu Độ thần sắc ảm đạm, Tưởng Thi Văn nói trúng tâm tư của hắn rồi. Hắn hiện tại chính là thích Hạ Nghiêu nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, vì người kia đã nói rõ ràng với hắn, cậu không thích hắn nữa rồi. Hắn cũng không thể không biết xấu hổ, người ta đã biểu hiện từ chối rõ ràng hắn cũng không thể nào vào lúc này lại tiến thêm một bước. “Ai ya, thật sự bị tớ đoán trúng rồi hả?” Tưởng Thi Văn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chu Độ có chút buồn bực nói “Cậu không hiểu đừng nói nhảm.” “Vậy cậu mau nói cho tớ nghe không phải tớ sẽ hiểu sao, nói mau nói mau.” Tưởng Thi Văn nhiều chuyện hối Chu Độ. Lúc An Bồng Bồng ở cách đó không xa ngoảnh đầu lại, vừa hay nhìn thấy Chu Độ và Tưởng Thi Văn đang ngồi cùng nhau. Nhỏ nhịn không được khen một câu “Hai người đó nhìn thật xứng đôi.” Hạ Nghiêu cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của nhỏ, ánh mắt đau giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào, cậu hoảng sợ cúi đầu xuống. “Bọn mình đi chỗ khác đi.” Trong ngực cậu ôm mấy chai nước. An Bồng Bồng nghe được cười nói “Được thôi, không làm bóng đèn.” Nói xong liền đi theo Hạ Nghiêu đang đi về một hướng khá xa. Chu Độ nhìn bóng lưng của cậu, rầu rĩ chẳng vui. “Chời chời, đây chẳng giống tác phong của Chu Độ chút nào.” Tưởng Thi Văn cũng nhìn theo ánh mắt hắn nhìn thấy bóng lưng của Hạ Nghiêu và An Bồng Bồng, “Thay vì một mình thương tâm chốn này, còn không bằng thẳng thắn tỏ tình với nhỏ. Cho dù bị từ chối thì cũng được chết đàng hoàng, chứ còn cứ ở chỗ này ngóng mãi về phía người đẹp, người ta cũng đâu có biết.” “Vô dụng.” Giọng Chu Độ buồn bực nói “Cậu ấy nói không thích tôi.” “Hả?” Tưởng Thi Văn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười trên nỗi đau của người khác “Thì ra cũng có ngày Chu Độ bị người khác từ chối nha.” Chu Độ cau mày, hắn nhìn qua Tưởng Thi Văn bên người, cuối cùng vẫn đem những thắc mắc đầy bụng mình hỏi nhỏ “Cậu nói coi một người ngày hôm trước vẫn nói thích mình, ngoảnh đầu cái lại nói không thích nữa, là có ý gì? Làm sao có thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy?” Tưởng Thi Văn nghe được, nhìn chằm chằm Chu Độ một hồi nói “Cậu có phải chọc người ta tức giận rồi không, cái này vừa nhìn liền biết chắc là giận dỗi làm mình làm mẩy với cậu rồi.” “Tức giận?” Chu Độ không hiểu lắm nhìn Tưởng Thi Văn “Nhưng mà tôi có làm gì đâu, sao lại tức giận chứ.” Tưởng Thi Văn ngửa to con mắt khinh bỉ “Chính vì cậu cái gì cũng không làm nên mới tức giận đó, cậu tan học có đợi nhỏ cùng về không? Tan học có cùng ngồi nói chuyện với nhỏ không? Có hay tặng mấy món quà nho nhỏ cho nhỏ không?” Chu Độ thành thật lắc đầu. Tưởng Thi Văn nói tiếp “Cho nên người ta mới tức giận đó, thích một người không phải là từng giây từng phút đều muốn ở cạnh người ta sao? Nhỏ nói không thích cậu nữa, nhất định là làm mình làm mẩy với cậu, cậu cứ làm theo lời tớ nói, đảm bảo không thành vấn đề.” Chu Độ cúi đầu nghĩ nghĩ, mỗi ngày đưa Hạ Nghiêu về nhà nhưng chắc mấy nay không được rồi, chân hắn bị thương không tiện. Tan học cùng cậu nói chuyện hả? Thế nhưng tan học cậu ấy lúc nào cũng đọc sách hoặc làm bài tập, hình như không thích nói chuyện phiếm. Về việc tặng mấy món quà nho nhỏ, Chu Độ lại càng lúng túng, bởi vì hắn không biết nên tặng cái gì. Hắn nói ra suy nghĩ của mình với Tưởng Thi Văn. Tưởng Thi Văn nghĩ nghĩ rồi trả lời “Thành tích của nhỏ chắc không tốt bằng cậu đâu nhỉ, tớ nhớ cậu nhất lớp mà có đúng không?” Chu Độ gật đầu. “Vậy thì tốt rồi, tan học cậu có thể giả vờ chỉ nhỏ làm bài tập, như này sẽ không làm trễ nãi việc học tập của nhỏ, cũng có thể tăng thêm tình cảm giữa hai người. Về quà hả…” Tưởng Thi Văn có chút phiền não suy nghĩ “Cái này tớ bó tay rồi, với lại mỗi người thích những thứ khác nhau, cậu có thể hỏi mấy người bạn của nhỏ xem xem nhỏ thích cái gì, đương nhiên không thể để nhỏ biết, phải len lén thôi.” Chu Độ không hiểu. Tưởng Thi Văn thở dài nói “Tặng quà cốt là ở tấm lòng, người ta thích cái gì cậu cũng không biết, đương nhiên phải lặng lẽ đi nghe ngóng rồi, nếu không bị người ta biết được sẽ tức giận đấy.” “Có đúng là chỉ đang làm mình làm mẩy với tôi không đấy?” Chu Độ vẫn có chút không tin, bởi vì mỗi lần hắn dựa vào gần Hạ Nghiêu một chút, Hạ Nghiêu đều bày ra một bộ dạng không được tự nhiên, lẽ nào không phải là chán ghét hắn sao? “Cậu cứ nghe theo tớ mà làm.” Tưởng Thi Văn hình như vô cùng tự tin “Làm sao có thể mới qua một ngày mà không thích nữa, nếu cái việc thích này dễ dàng buông tay như vậy, vậy thì những người từng khổ sở vì tình ai cũng chấm một dấu chấm là có thể đi đến kết thúc rồi.” Chu Độ cảm thấy nhỏ nói hình như cũng khá có lý. Hạ Nghiêu và An Bồng Bồng đang đứng ở phía xa, Chu Độ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong ngực âm thầm đưa ra quyết 19 Chu Độ sau khi âm thầm đưa ra quyết định liền tính toán làm theo những lời Tưởng Thi Văn nói, thực hiện kế hoạch bù đắp lại cho Hạ Nghiêu. Buổi tối về đến nhà, hắn lấy cuốn nhật ký của Hạ Nghiêu ra xem, càng nhận ra những lời Tưởng Thi Văn nói quả thật rất có lý. Hạ Nghiêu trong nhật ký rõ ràng viết là rất thích mình, mà còn thích 2 năm rồi, làm sao có thể nói không thích là không thích nữa chứ. Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười hài lòng, chắc chắn giống như lời Tưởng Thi Văn nói, Hạ Nghiêu chỉ đang làm mình làm mẩy với hắn mà thôi. Ôm cách nghĩ như vậy, Chu Độ tràn đầy mong đợi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Vương Hạo còn mơ màng xuất hiện ở cửa Chu gia, người giúp việc Chu gia cho cậu ta vào. “Chu Độ đâu? Chắc không phải chưa tỉnh đấy chứ.” Vương Hạo sau khi vào nhà dòm phòng khách phòng ăn cũng chẳng thấy Chu Độ đâu, người giúp việc Chu gia vội vàng nói “Chu Độ vẫn còn ở trên lầu, nếu không cháu lên đó xem thử coi.” Chu gia mặc dù có người giúp việc lái xe riêng, nhưng mà bố Chu trước giờ chẳng để cho bọn họ gọi Chu Độ thiếu gia công tử các kiểu, người giúp việc của Chu gia còn lớn tuổi hơn mẹ Chu Độ, cho nên vẫn luôn giống bố mẹ Chu Độ trực tiếp gọi thẳng tên hắn. Vương Hạo đùng đùng chạy lên phòng Chu Độ ở tầng hai, cửa phòng Chu Độ vẫn đang đóng chặt. Vương Hạo nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, chẳng nói chẳng rằng đưa tay lên, đập cửa phòng Chu Độ thùng thùng phát ra âm thanh giống như đang gõ chuông. “Chu Độ mau dậy đi! Chú Vương Hạo của mày đến đưa mày đi học nè!” Cửa phòng đột nhiên bị người bên trong kéo ra, Vương Hạo nhìn Chu Độ xuất hiện trước mắt mình, theo bản năng lùi về sau một bước. Kinh nghiệm tác chiến bao năm nói cho cậu ta biết, Chu Độ sau khi xù lông nhất định cho mình một đạp. Không nghĩ tới Chu Độ sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Vương Hạo trước mắt. “Vào đi.” Hắn nghiêng người, ý bảo Vương Hạo vào phòng. Vương Hạo vô cùng kinh ngạc dòm Chu Độ, không thể tin được hỏi “Chu Độ có phải mày vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Mày biết tao là ai không? Mày chắc là mày muốn cho tao vào phòng mày hả?” Vương Hạo từ lúc nhỏ đã từng cùng chơi với Chu Độ trong phòng hắn, không chỉ tè lên giường của Chu Độ, còn làm hư toàn bộ truyện tranh cùng với đồ chơi mà hắn thích nhất. Cậu ta tuy rằng chẳng còn nhớ rõ cái việc kia lắm, nhưng mà cái hình ảnh Chu Độ gào khóc đập cậu ta vẫn còn ở đó, cho nên từ đó đến giờ cậu ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bước vào phòng Chu Độ dù chỉ một bước. Chu Độ dòm vẻ mặt đần đồn của Vương Hạo, đưa tay kéo cậu ta vào phòng. Sau khi bước vào, hắn đẩy Vương Hạo lên giường mình, còn hắn thì kéo cái ghế qua ngồi trước mặt Vương Hạo, gương mặt nghiêm túc nói với Vương Hạo đang còn mông lung nơi chốn nào “Giúp tao một việc.” “Hả? Việc gì?” Vương Hạo lắp ba lắp bắp hỏi, cậu ta cảm thấy việc này nhất định có ẩn chứa một cái âm mưu to bự nào đấy, nói không chừng giây tiếp theo Chu Độ sẽ ấn cậu ta xuống giường hung hăng đập một trận. Chu Độ trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói “Giúp tao nghe ngóng xem Hạ Nghiêu thích cái gì.” “Hả?” Vương Hạo hoàn toàn lạc trong sương mù, sao đột nhiên lại nhảy qua đến Hạ Nghiêu rồi. Chu Độ sớm đã nghĩ xong lí do “Không phải Hạ Nghiêu giúp gia đình tao một việc lớn sao, tao muốn cảm ơn cậu ấy, tính tặng cậu ấy một món quà. Nhưng tao không biết cậu ấy thích cái gì, mày giúp tao đi nghe ngóng đi.” Vương Hạo lúc này mới hiểu ý Chu Độ, cậu ta nhìn Chu Độ cầu cứu mình, thái độ lúc này liền đảo ngược 380 độ*.*cái này là bản raw ghi vậy nên tớ giữ nguyên. “Cái này hả.” Vương Hạo bắt chéo hai chân, rung rung đùi, cười bỉ ổi nói “Giúp mày cũng được thôi, mày biết đó, tao vô cùng thích cái bộ mô hình kia, nhưng mà ba tao chẳng mua cho tao. Haizz, còn nói nếu tao thi lọt vào mười hạng đầu trong lớp thì mới cho tao, mày xem đây không phải chính là muốn nói không muốn mua cho tao sao.” Chu Độ biết cậu ta nói cái bộ mô hình kia là cái gì, là bộ mô hình người máy, cực kỳ mắc. Lúc đó mới vào cấp hai, Chu Độ thi được hạng nhất lớp, bố hắn tốn hết mấy chục ngàn mang từ nước ngoài về cho hắn. Vương Hạo sau khi biết được cũng nói với bố cậu ta rằng cậu ta cũng muốn, kết quả bố cậu ta nói “Đó là phần thưởng hạng nhất của Chu Độ, bố cũng chẳng mong mày thi được hạng nhất, chỉ cần mười hạng đầu bố liền mua cho mày.” Mà Vương Hạo từ khi tốt nghiệp cấp hai cho đến lúc sắp tốt nghiệp cấp ba, chưa bao giờ vào được mười hạng đầu. Cho nên cái bộ mô hình người máy đó vẫn luôn là một vết mực đỏ trong tim cậu ta, thời thời khắc khắc bắt cậu ta nhớ đến nó. Vương Hạo vừa mở miệng, Chu Độ liền biết cậu ta có ý gì, chính là muốn cái bộ mô hình người máy kia của hắn. “Chờ mày nghe được tin tức tao muốn, cái kia liền cho mày.” “Thật không?” Vương Hạo từ trên giường bắn ra, một cánh tay ôm lấy Chu Độ nói “Tao biết Đô Đô của tao là tốt nhất mà!!” Chu Độ ghét bỏ đẩy cậu ta ra, mặt đen lại “Không được kêu tên mụ của tao.” “Rồi rồi rồi, không kêu không kêu hahaha.” Vương Hạo như một con khỉ vui đến nhảy lên nhảy xuống. Chu Độ bổ sung thêm “Nhưng mà mày phải nhớ, không được để Hạ Nghiêu biết.” “Hả?” Vương Hạo bối rối hỏi “Có ý gì?” Chu Độ vịn cái ghế đứng lên “Mày không được để Hạ Nghiêu biết là có người đang nghe ngóng cậu ấy thích cái gì.” Hưng phấn của Vương Hạo lập tức bị dập tắt, cậu ta còn tính đi hỏi trực tiếp Hạ Nghiêu xem cậu thích cái gì mà. “Vì sao chứ hả?” Vương Hạo chẳng hiểu mô tê hỏi. Chu Độ chẳng muốn giải thích nhiều với cậu ta “Nếu như bị tao phát hiện ra Hạ Nghiêu biết có người nghe ngóng cậu ấy thích cái gì, tao sẽ đem đầu mày vặn xuống.” Vương Hạo nhìn vẻ mặt chân thật của Chu Độ, nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng vì cái bộ mô hình người máy mà mình thương thương nhớ nhớ đã lâu, cắn răng, cảm giác lần đánh đổi này chắc cũng không thiệt thòi đâu ha. Hai người cùng nhau đi đến trường, trong lớp vẫn chưa đông lắm, Hạ Nghiêu đã bền lòng vững dạ ngồi ở chỗ của mình viết viết cái gì đó. Vương Hạo sau khi đỡ Chu Độ xuống ghế ngồi liền chạy ra khỏi phòng học, không biết đi làm cái gì. Trong phòng học tốp ba tốp năm đều đang cúi đầu làm việc của mình, Chu Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Nghiêu một hồi, lại nhớ tới những lời mà Tưởng Thi Văn nói với mình, thế là vịn cái bàn đứng lên, khập khiễng từ dưới phòng học đi lên một chuyến, chầm chậm đi đến bên cạnh chỗ ngồi của bạn cùng bàn của Hạ Nghiêu. Quách Đông Đông lần nào đi học cũng đợi đến lúc sắp vào học rồi mới vội vội vàng vàng chạy vô, cho nên từ bây giờ cho đến lúc bắt đầu tiết đầu tiên của buổi sáng, Chu Độ đại khái vẫn có nửa tiếng để có thể ngồi cùng với Hạ Nghiêu. Hắn chậm rãi đi bộ quanh chỗ ngồi của Quách Đông Đông một hồi, cuối cùng kéo cái ghế của Quách Đông Đông ra ngồi xuống. Cơ thể Hạ Nghiêu cứng lại, hô hấp lập tức nhẹ đi. Cậu vốn đang giải một bài tập vật lý, hiện tại Chu Độ lại ngồi ngay bên cạnh, trong đầu cậu chỉ còn lại mấy tiếng ông ông, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được. Chu Độ đầu tiên là giả bộ dòm chung quanh một lát, sau đó lại dịch dịch sang chỗ Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu ngưng thở không dám nhúc nhích chút nào, cậu chẳng biết Chu Độ này là đang muốn làm cái gì. Chu Độ len lén nhìn Hạ Nghiêu một cái, thấy cậu hình như cũng không có mở miệng bảo hắn đi ra, vì vậy càng thêm yên tâm đem sức nặng của cơ thể dịch đến ranh giới giữa hai chỗ ngồi. Hắn nhướng cái cổ lên, dòm bài tập vật lý mà Hạ Nghiêu đang làm, dùng ngón tay chỉ chỉ bài đó nói “Cậu làm sai rồi.” Hắn rút cây bút trong tay Hạ Nghiêu ra, xoẹt xoẹt vài cái trên tờ giấy nháp viết ra toàn bộ bài giải. “Cách giải của cậu đã sai ngay từ đầu rồi.” Hắn một bên nói, một bên lại dịch dịch cơ thể sát vào Hạ Nghiêu. Nhịp tim Hạ Nghiêu càng đập càng nhanh, hơi thở thiếu niên vừa ấm áp vừa sạch sẽ của Chu Độ trong nháy ôm lấy Hạ Nghiêu, cậu có chút quyến luyến lén lút hít vào một hơi. Chu Độ cúi đầu nhìn Hạ Nghiêu trầm mặc chẳng nói tiếng nào, trái tim có chút thấp thỏm. Nhìn thấy bộ dạng Hạ Nghiêu một chữ cũng không muốn nói, bất an để cây bút trong tay xuống, cơ thể cũng giữ một chút khoảng cách với Hạ Nghiêu. Cả người Hạ Nghiêu vẫn còn có chút hoảng hốt, cậu nhìn thấy Chu Độ hình như muốn rời đi, vội vàng mở miệng nói “Cảm ơn.” Khóe miệng Chu Độ nhịn không được cong lên, xem ra mấy cái biện pháp mà Tưởng Thi Văn nói cũng khá có tác dụng đó chứ. Hắn thẳng lưng lên, trái tim cảm thấy vô cùng thoải mái nói “Không cần cảm ơn, còn gì không hiểu cứ việc hỏi tôi.” Hạ Nghiêu nhìn Chu Độ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lấy cuốn đề thi vật lý ra, chỉ vào một bài tập khác nhỏ giọng nói “Bài này cũng không hiểu.” Chu Độ không nhịn được lại dịch lại gần chỗ Hạ Nghiêu, lại cầm cây bút lên, nhìn chằm chằm đề bài một hồi, sau đó lại viết bài giải ra trên giấy nháp. Hạ Nghiêu cau mày nhìn bài giải, ánh mắt có hơi đỏ lên hỏi Chu Độ “Có thể giải thích cho tớ một chút không? Bài giải tớ xem không hiểu lắm.” Chu Độ lập tức mở cờ trong bụng, trên mặt vẫn cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc. Hắn lại cầm cây bút lên, bắt đầu giải thích cho Hạ Nghiêu từng chút một. Sau khi giảng xong một lần, Chu Độ muốn hỏi xem Hạ Nghiêu nghe có hiểu không. Vừa mới nghiêng đầu qua ánh mắt liền bị gò má của Hạ Nghiêu hấp dẫn, hô hấp như bị kìm lại, ánh mắt nóng như lửa, vội vàng rụt người lại. Hắn ngượng ngùng đặt cây bút xuống một bên, vịn cái bàn đứng lên, muốn đứng dậy rời đi. Ánh mắt Hạ Nghiêu tối sầm lại, trong tim ngũ vị tạp trần*. Cậu thật sự không hiểu rốt cuộc Chu Độ có ý gì, thế nhưng mà người ta muốn đi, cậu cũng không nói được cái gì, chỉ có thể làm bộ chẳng phát hiện ra, cúi đầu tiếp tục viết đáp án cho bài tập vật lý.*ngũ vị tạp trần năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn lẫn lộn Chu Độ đứng bên cạnh cái ghế do dự chốc lát, lúc này mới không được tự nhiên mà mở miệng giải thích với Hạ Nghiêu “Bạn cùng bạn của cậu sắp đến rồi, tôi đi trước.” Hạ Nghiêu vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghĩ thầm thì ra Chu Độ là vì nguyên nhân này, sau đó thuận miệng nói một câu “Cậu ta chắc phải một lát nữa mới đến.” Chu Độ nghe Hạ Nghiêu nói như vậy, trái tim nhịn không được vui vẻ nở hoa. Ý Hạ Nghiêu khi nói câu này chẳng lẽ là muốn giữ mình lại ngồi một lát nữa hả ta? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, một bên âm thầm bái phục Tưởng Thi Văn, quả nhiên vẫn là nhỏ hiểu biết nhiều, một bên lại ngồi xuống chỗ của Quách Đông Đông lần nữa. Thẳng đến khi còn một phút là vào học, Quách Đông Đông mới ngậm cái bánh bao vọt vào phòng học. Chu Độ vô cùng hài lòng từ chỗ ngồi của cậu ta đứng lên, còn thuận tay vỗ vỗ bả vai của Quách Đông Đông nói “Ngày mai cậu có thể đến trễ thêm chút nữa.” Làm cho Quách Đông Đông vẻ mặt mơ hồ chẳng hiểu mô tê 20 Hạ Nghiêu cảm thấy gần đấy Chu Độ có chút quái dụ như bây giờ, đã đến giờ tan học rồi, vậy mà Chu Độ vẫn cứ đứng ở cửa lớp, hình như là đang đợi ai đó. Hạ Nghiêu quay đầu nhìn chỗ ngồi của Vương Hạo, Vương Hạo đã đi sân tập tập luyện rồi mà, hẳn không phải là đang đợi Vương nay Hạ Nghiêu không cần chạy hậu cần, vì vậy thu dọn đồ đạc định đi về luôn. Đến khi cậu đi qua Chu Độ, cái người vốn đang đứng dựa tường lập tức thẳng người lên, yên lặng đi theo sau Nghiêu cho rằng chắc trùng hợp thôi, cho nên cũng chẳng để ý lắm. Nhưng cho đến khi cậu ra khỏi cổng trưởng, chuẩn bị quẹo về hướng nhà mình mà đi, bóng người phía sau vậy mà vẫn còn đi theo Nghiêu dừng lại một chút, xoay người nghi hoặc nhìn Chu Độ ở phía sau. Chu Độ xoay đầu đi, làm bộ như đang ngắm phong cảnh xung quanh. Hạ Nghiêu đành phải xoay người bước tiếp, Chu Độ phía sau lập tức khập khiễng đi hắn đi theo mình đến con đường đối diện trường học, lúc này Hạ Nghiêu mới xác định đúng là Chu Độ đang đi theo cậu.“Cậu có việc gì hả?” Hạ Nghiêu nghi hoặc Độ nắm bàn tay lại đưa lên môi, ho nhẹ một tiếng nói “Đưa cậu về nhà.”“Hả?” Hạ Nghiêu càng thêm mơ hồ câu trả của Chu Độ, “Cậu muốn đến nhà tớ? Có chuyện gì hả?”“Không có việc gì.”“Vậy…” Hạ Nghiêu vẫn muốn nói thêm mấy câu nữa, Chu Độ cắt ngang cậu “Mau đi thôi.”Chu Độ thật là không hiểu nổi Hạ Nghiêu, không phải Tưởng Thi Văn nói chỉ cần đưa cậu ấy nhà cậu ấy sẽ vui vẻ sao? Mà sao Hạ Nghiêu chẳng có chút biểu hiện nào của sự vui vẻ, ngược lại còn cứ hỏi hắn cái vấn đề ngu ngốc tại sao lại muốn đưa cậu ấy về nhà này, lẽ nào muốn hắn nói cho cậu biết, là có người khác bảo hắn phải làm như vậy Độ tuyệt đối sẽ không để Hạ Nghiêu biết.“Lẽ nào con đường này chỉ có mình cậu được tôi không được sao, vậy tôi càng muốn đi con đường này.” Chu Độ trầm mặt xuống. Hạ Nghiêu cho rằng hắn giận rồi, vội vàng ngậm miệng, buồn bực cắm đầu đi về phía Độ nhìn Hạ Nghiêu không hỏi nữa, ngực thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau Hạ Nghiêu mãi cho đến khi đưa cậu về hẻm nhỏ không có người kia, mới quay người rời Nghiêu nhìn chằm chằm bóng lưng chuẩn bị rời đi của Chu Độ, nhịn không được mở miệng gọi một tiếng “Chu Độ.”Chu Độ vội vàng quay đầu Nghiêu chỉ chỉ cái chân của hắn nói “Chân của cậu sao rồi, đỡ hơn được chút nào chưa?”Chu Độ mừng thầm trong lòng, trong lòng vô cùng cảm ơn Tưởng Thi Văn, lúc này mới trả lời câu hỏi của Hạ Nghiêu “Đỡ hơn nhiều rồi.”“Tớ nhìn cậu lúc đi bộ vẫn có chút bất tiện.”“Ờ.” Chu Độ chẳng để ý lắm cúi đầu nhìn thoáng qua cái chân của mình, “Không sao, không có gãy xương, chắc mấy ngày nữa là hết thôi.”“Vậy…” Hạ Nghiêu dừng một chút, nhìn mặt Chu Độ nói “Cậu về nhà chú ý an toàn, còn có, cảm ơn cậu đưa tớ về nhà.”Hai chân mày Chu Độ không nhịn được nhướng lên thể hiện sự vui mà câu nói tiếp theo Hạ Nghiêu, đánh cho một chút vui vẻ trong lòng hắn nát bấy.“Có điều sau này cậu đừng đưa tớ về nhà nữa, bọn mình không cùng đường, không tiện chút nào.”Sắc mặt Chu Độ lập tức đen xuống, trong lòng chửi Tưởng Thi Văn một tiếng, sau đó mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu nói “Đã biết.” Sau đó quay người, cũng không thèm quay đầu lại rời khỏi ánh mắt của Hạ Nghiêu nắm chặt lòng bàn tay, đợi đến khi nhìn không thấy bóng lưng Chu Độ nữa, cậu mới quay người chầm rãi bước về khi Chu Độ rời đi cũng chẳng về thẳng nhà, mà đi đến quán trà sữa ở bên cạnh cổng trường do chị Tưởng Thi Văn Hạo vẫn còn đang luyện tập, hắn vừa vặn có thể ở đây đợi cậu ta rồi cùng về nhà. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là, hắn muốn hỏi Tưởng Thi Văn, vì sao hắn làm theo lời nhỏ, vậy mà Hạ Nghiêu hình như chẳng có chút vui vẻ Thi Văn đang ngồi sau quầy đọc sách, nhìn thấy Chu Độ khập khiễng từ cửa bước vào, lập tức vui vẻ.“Thương binh như cậu, sao vẫn còn lắc lư đến chỗ này của tớ hay vậy.”“Có chút việc tìm cậu.” Chu Độ nhàn nhạt Thi Văn từ trong quầy bước ra, kéo một cái ghế, nói với Chu Độ “Ngồi đi, nói tớ nghe kết quả như nào rồi.”May mắn lúc này trong quán không đông khách lắm, chị Tưởng Thi Văn cũng không có mặt, Chu Độ lúc này mới đến bên cạnh Tưởng Thi Văn, đem sự việc xảy ra lúc nãy đầu đuôi gốc nhọn kể hết cho Tưởng Thi Thi Văn nghe xong cười tủm tỉm, quan sát Chu Độ trên dưới nói “Thật nhìn không ra cậu vậy mà lại là một người si tình quá nha, bộ dạng cậu đã như vậy còn đưa người ta về nhà nữa.”Chu Độ nhíu nhíu mày “Không phải cậu nói với tối tan cậu cùng đi về với cậu ấy sao.”“Haizz.” Tưởng Thi Văn thở dài, “Dựa theo tình huống mà cậu nói, tớ cảm thấy có hai nguyên nhân mà nhỏ không muốn cậu đưa nhỏ về nhà nữa. Thứ nhất, nhỏ đau lòng cái chân bị thương không tiện của cậu. Thứ hai, không phải cậu nói rồi hả, cậu đưa người ta về nhà mà cả đường đi theo phía sau người chẳng hó hé một tiếng, cậu là dắt chó đi dạo hả. Cậu là người mà, nói chuyện một chút cũng không biết nữa hả? Đưa nhỏ về mà cả đường hai người một câu cũng không nói, cũng làm người ta giận dỗi đấy.”“Cậu lại không nói tôi phải nói chuyện, hơn nữa tôi cũng chẳng biết nói chuyện gì.”Tưởng Thi Văn dựa trên thành quầy nói “Trời ơi, cậu ở chung với người cậu thích mà muốn nói cái gì bản thân cậu cũng không biết nữa hả? Cái này còn bắt tớ giúp cậu, thôi để tớ đi yêu dùm cậu luôn cho rồi.”Chu Độ tưởng tượng đến việc Tưởng Thi Văn quyến rũ Hạ Nghiêu, lập tức nóng con mắt “Cậu không được tìm cậu ấy!”“Ôi trời ơi, tớ nói chơi thôi mà, cậu còn tưởng là thật.” Tưởng Thi Văn liếc mắt, “Cậu lần sau đưa nhỏ về nhà, đừng có theo sau mông người ta nữa, đi song song ấy, vừa đi vừa nói chuyện hiểu chưa.”Chu Độ gật Thi Văn nói tiếp “Nếu thật sự không biết nói cái gì thì khen nhỏ đi, sau đó nói vài câu dỗ nhỏ vui vẻ. Tỉ như tối qua cậu làm cái gì? Có nhớ tớ hay không các kiểu, đấy cậu coi mà làm đi, đừng có nói mấy cái lời chọc nhỏ giận là được.”“Nói cái gì sẽ làm cậu ấy giận?” Bạn học Chu Độ không hiểu liền hỏi.“Ví dụ nè, nghìn vạn lần đừng có ở trước mặt nhỏ mà khen mấy đứa con gái khác đẹp, cái này mà nói chắc chắn nhỏ sẽ giận luôn. Còn có nếu như nhỏ có nói mấy cái lời mà làm cho cậu không vui ấy, cũng đừng có xụ cái bản mặt xuống cho nhỏ nhìn, phải cười với nhỏ, phải dỗ nhỏ. Chỉ cần cậu thuận theo nhỏ, nhỏ nhất định sẽ không giận đâu.”Chu Độ nhớ hết mấy lời của Tưởng Thi Văn, nghĩ nghĩ rồi hỏi nhỏ “Nhưng mà ngày mai cậu ấy không cho tôi đưa cậu ấy về nữa.”“Nếu cậu cảm thấy cái chân không sao nữa thì tiếp tục đưa nhỏ về đi, con gái mà luôn thích cái kiểu nói một đường làm một nẻo, cậu lúc đưa nhỏ về kỳ thực trong lòng nhỏ cũng đang rất là vui vẻ đó.”“Con gái?” Chu Độ lúc này mới nhận ra mình với Tưởng Thi Văn đang nói căn bản không phải là cùng một người.“Sao vậy?” Tưởng Thi Văn buồn cười nhìn Chu Độ nói “Có chuyện gì hả?”Chu Độ trầm mặc một chốc nói “Tôi biết rồi, cảm ơn, đi trước đây.”“Đi đi, đi đi.” Tưởng Thi Văn phất phất tay, đợi đến lúc Chu Độ đi ra đến cửa, nhỏ đột nhiên thốt ra một tiếng gọi Chu Độ Độ quay đầu Thi Văn vẻ mặt mang theo một nụ cười xấu xa truy hỏi “Chu Độ, cậu đã hôn nhỏ chưa? Thật ra tớ cảm thấy nếu như muốn đánh nhanh thắng nhanh, hôn môi cũng là một ý không tồi nha.”Chu Độ nghe Tưởng Thi Văn nói như vậy, lỗ tai lập tức đỏ Thi Văn nhìn cái bộ dạng ngây thơ thuần khiết của hắn, vui vẻ cười ha ha, tiếp tục đùa giỡn hắn “Cậu tìm cơ hội thử xem, cam đoan hiệu quả xuất chúng.”Chu Độ đỏ đến mang tai, thô lỗ trả cho Tưởng Thi Văn một cậu “Biết rồi.” Sau đó khập khiễng chạy trối Thi Văn ở sau lưng cười đến vui vẻ.

vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy